Tổng thợp
Vũ trụ quan của các cư dân Tây Nguyên, Lưỡng Hà cổ đại và các nền văn minh Châu Mỹ cổ đại, mặc dù cách biệt về không gian và thời gian, lại có nhiều điểm tương đồng. Điều này có thể được lý giải từ sự di cư và giao thoa văn hóa trong lịch sử loài người.
Con người hiện đại bắt đầu di cư từ châu Phi khoảng 300.000 năm trước và đã lan tỏa khắp các châu lục. Trong quá trình di cư, những nhóm người này mang theo các tín ngưỡng, tập tục và quan niệm về vũ trụ của mình đến những vùng đất mới. Một số nhóm người từ Tây Á, khu vực Lưỡng Hà, đã di cư đến Đông Nam Á và tạo nên các nền văn hóa tại Việt Nam, bao gồm cả Tây Nguyên. Đồng thời, một nhóm người khác đã vượt qua eo biển Bering khoảng 20.000 năm trước, đi xuống Bắc Mỹ, Trung Mỹ và Nam Mỹ, góp phần hình thành các nền văn minh cổ đại như Maya, Aztec, và Inca. Sự di cư này đã mang theo những yếu tố văn hóa, tín ngưỡng, và tư duy vũ trụ chung, tạo ra những sự tương đồng trong cách thức nhìn nhận thế giới và vũ trụ của các nền văn minh khác nhau.
Điểm chung đầu tiên là niềm tin vào sự linh thiêng của thiên nhiên. Các cư dân Tây Nguyên, Lưỡng Hà và Châu Mỹ đều là những nền văn hóa nông nghiệp, nơi thiên nhiên và các yếu tố tự nhiên như Mặt trời, Mặt trăng, nước, núi, và rừng được tôn thờ. Người Tây Nguyên thờ thần Núi, thần Sông và thần Lúa, tương tự như người Maya thờ thần Chaac (thần mưa) và người Sumer thờ Enki (thần nước). Những hiện tượng thiên nhiên được coi là mang sức mạnh thần thánh và có ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống con người.
Thứ hai, ba nền văn hóa này đều chia vũ trụ thành ba tầng: Trời, Đất và Âm phủ. Trong đó, Trời là nơi ở của các vị thần tối cao, như Yàng trong tín ngưỡng Tây Nguyên, Anu của người Sumer, và Huitzilopochtli của người Aztec. Đất là nơi con người sinh sống và chịu sự chi phối của thần linh, còn Âm phủ là nơi của linh hồn người chết hoặc các thế lực siêu nhiên, như Xibalba trong thần thoại Maya và Irkalla của người Sumer. Quan niệm về vũ trụ ba tầng này không chỉ giúp giải thích cấu trúc của thế giới mà còn phản ánh sự phân chia vai trò của con người trong mối quan hệ với thiên nhiên và thần linh.
Ngoài ra, tín ngưỡng phồn thực là một yếu tố chung giữa các nền văn hóa này. Người Tây Nguyên, giống như người Maya, Aztec và Inca, có các nghi lễ cầu mùa, tôn thờ nữ thần Mẹ và các nghi thức sinh sản, vì họ tin rằng sự thịnh vượng và sinh sôi của con người gắn liền với sự thịnh vượng của thiên nhiên. Trong các nền văn minh này, nữ thần Mẹ, như nữ thần Ninhursag của người Sumer, Pachamama của người Inca và Yang Pơtao của người Tây Nguyên, được coi là biểu tượng của sự sống, sự sinh sôi và phát triển.
Một điểm tương đồng quan trọng khác là quan niệm về chu kỳ thời gian và sự tái sinh của vũ trụ. Người Maya tin rằng thế giới trải qua các chu kỳ sáng tạo và hủy diệt, một quan niệm rất giống với sự tin tưởng của người Tây Nguyên vào sự tuần hoàn của sự sống và cái chết. Chu kỳ này không chỉ phản ánh quy luật tự nhiên mà còn thể hiện niềm tin vào sự tái sinh và sự tiếp nối của đời sống qua các thế hệ.
Những điểm tương đồng này có thể được giải thích qua sự di cư và giao thoa văn hóa trong lịch sử loài người. Khi con người di cư đến những vùng đất mới, họ mang theo những tư tưởng và tín ngưỡng của mình, nhưng cũng đồng thời tiếp nhận và hòa nhập với những yếu tố văn hóa bản địa. Qua thời gian, những yếu tố này đã biến đổi và phát triển theo các đặc điểm địa phương, nhưng vẫn giữ lại những nét cơ bản, tạo nên sự tương đồng sâu sắc giữa các nền văn hóa dù chúng cách biệt về không gian và thời gian.
Sự tương đồng giữa vũ trụ quan của cư dân Tây Nguyên, Lưỡng Hà và các nền văn minh Châu Mỹ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là kết quả của các đợt di cư lớn của tổ tiên loài người. Những quan niệm về sự linh thiêng của thiên nhiên, cấu trúc vũ trụ ba tầng, tín ngưỡng phồn thực và chu kỳ thời gian là những yếu tố chung, phản ánh sự thống nhất trong tư duy của loài người về thế giới và sự tồn tại.