Lúc ban đầu, khi thế giới mới chỉ bắt đầu, những gùi tre được coi là món quà của cây tre; chúng chỉ cần mọc lên và chúng ta chỉ cần hái lên mà thôi. Những trái nhỏ mọc trên những cây tre thấp, và những trái lớn mọc trên những cây tre cao. Cũng giống như việc làm chiếu, mà chiếu được coi là món quà của cây lát; chúng ta chỉ cần hái lên mà thôi.
Nhưng từ sau trận Đại hồng thủy, mọi thứ đã thay đổi; gùi tre, thúng mủng, và chiếu không còn mọc ra như trái trên cây nữa; bây giờ chúng ta phải tự làm lấy tất cả. Tuy nhiên, các vị thần trong thiên nhiên như Sơrden vẫn thương hại con người. Các thần của cây đã giao cho các loài thực vật nhiệm vụ dạy cho con người; và Sơrden giao nhiệm vụ đó cho các vì sao.
Vậy là cây tre dạy cho con người cách chẻ, cách vót bằng dao, và cách điều khiển các nan để đan thành gùi, thúng. Còn cây lát dạy cho con người cách làm chiếu; nó bảo với con người: “Hãy gọi vợ anh lại đây, làm chiếu không phải là việc của đàn ông; đấy là việc của đàn bà, người biết chu đáo hơn, dậy sớm khi chồng còn ngủ. Đàn bà phải đan chiếu bằng các ngón tay của họ; con dao là công cụ của đàn ông.”
Con chim ác, dù bé nhỏ, cũng dạy con người các cách đan sợi lát khác nhau, bao nhiêu sợi lên trên, và bao nhiêu sợi xuống dưới. Còn cây mây, được dùng để buộc, dạy con người: “Hãy chẻ tôi từ đầu mỏng nhất chứ đừng chẻ từ gốc.”
Con ác, mặc dù bé nhỏ, cũng dạy con người cách luồn các sợi đan; con vịt trời dạy cách bơi; và con báo dạy cách đi ban đêm…
Sao Kơnhiang, được sắp đặt bởi Sơrden, dạy con người cách làm chiếc nia; nó chỉ cho con người hình dạng của chiếc nia, và dạy: “Hãy đưa hai sợi lên trên, và siết năm sợi xuống dưới.”